
NSND Lê Khanh
"Nghệ thuật đâu có ép duyên được”
Gặp NSND Lê Khanh tại Nhà hát tuổi trẻ, vẫn là một Lê Khanh nhẹ nhàng, đài các, có chăng trên gương mặt đã nhiều hơn nét u hoài “bốn mùa trăn trở”. Và mái tóc dài truyền thống một thuở không còn nữa mà thay thế bởi tóc ngắn uốn xoăn quý phái mà “hợp mốt”.Nhiều người hỏi Lê Khanh tại sao cắt bỏ mái tóc dài của mình, thông thường là khi người ta muốn đánh dấu sự kiện gì đặc biệt hay có chuyện nào đó buồn lắm. Với Lê Khanh, cái sự cắt tóc khiến bao người phải “tiếc ngẩn ngơ” về một hình ảnh Lê Khanh tóc dài buông xõa thướt tha ngày nào, lại liên quan ít nhiều đến sân khấu.Chị cho biết: “Sau khi vở kịch “Con vịt trời trúng độc” được công diễn rất thành công tại Tokyo, Hà Nội, Hải Phòng và Liên Hoan Sân Khấu Quốc Tế Sibiu, tôi tự thưởng cho mình một điều gì đó đặc biệt vừa có tính khám phá, vừa có tính thay đổi táo bạo, đem đến sự mới mẻ, thú vị. Đây là lần thứ ba tôi 'xuống tóc' trong cảm xúc như vậy. Lần đầu là khi tôi mang bầu con gái đầu lòng có tên thân mật là Hến".NSND Lê Khanh vẫn thế, tình yêu với sân khấu kịch đã ăn sâu vào máu, hơi thở và cả nhịp sống, đời thường của chị. Sự nghiệp của nữ nghệ sỹ gắn liền với hàng trăm vai diễn, vở kịch cùng nhiều phim truyền hình nhưng với Lê Khanh, sân khấu mới là 'mối tình' đầy duyên nợ, muôn thuở đậm sâu:“Tôi yêu sân khấu bền và lâu. Ngủ vẫn yêu! Gian truân vẫn yêu bởi chỉ có ở sân khấu mới có sự tương tác trực tiếp, chân thật nhất giữa những nghệ sỹ và khán giả. Khi tôi thoại một đoạn hay, tôi biết khán giả đang nín thở, thổn thức như thế nào và vỡ òa cảm xúc sảng khoái ra sao. Không có đêm nào, tác phẩm lại giống với đêm nào cả”.
NSND Lê Khanh khác lạ với mái tóc ngắn uốn xoăn quý phái
“Điên quá, mãi không tỉnh”
Bởi tình yêu nghề đến mức cực đoan là thế nên chị cho rằng mình là người giàu có nhất, không phải vì tiền mà là tình yêu và sự tôn trọng của khán giả. Nhưng cũng có lúc NSND Lê Khanh thừa nhận mình cô đơn trong chính tình yêu ấy.Chị ví nỗi cô đơn của mình như Đan Thiềm – cung nữ bị ruồng bỏ trong vở kịch Vũ Như Tô của cố nhà văn Nguyễn Huy Tưởng. Đó là một phụ nữ con nhà trí thức, có tâm hồn cùng tấm lòng biệt nhỡn liên tài, Đan Thiềm cảm được bi kịch của kiến trúc sư Vũ Như Tô, khích lệ ông không bỏ phí tài năng.“Ông là người có tài. Hãy đem tài ấy cống hiến cho non sông, không nên để mục nát với cây cỏ. Hãy xây những toà đài cao cả. Đời người sẽ chết đi nhưng sự nghiệp sẽ còn lại muôn đời. Non sông nghìn thu được hãnh diện. Không phải hổ thẹn với nước ngoài thế là đủ. Rồi hậu thế sẽ xét công và nhớ ơn ông mãi mãi. Ông hãy nghe tôi. Hãy biến đất Thăng Long này thành nơi kinh kỳ lộng lẫy nhất trần gian.” Lê Khanh kể.
Lê Khanh thừa nhận có lúc cảm thấy cô đơn trong nghệ thuật và điên quá không tỉnh
Hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhất
Người làm nghệ thuật không tránh khỏi cuộc sống gia đình bị ảnh hưởng, những lúc gặp sóng gió, nhưng với Lê Khanh lại khác. Cuộc hôn nhân giữa chị và đạo diễn Phạm Việt Thanh đến giờ đã hơn 20 năm vẫn viên mãn, tròn đầy.Hình ảnh hai vợ chồng nghệ sỹ luôn tay trong tay đi khắp Hà Nội giản dị và hạnh phúc khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, ước ao. Hỏi bà điều gì giữ lửa hạnh phúc gia đình cô luôn cháy và lâu đến như vậy. Lê Khanh cười nói: “Chỉ có tình yêu và lòng tin”.Chỉ thế thôi nhưng nó là quá đủ để nuôi dưỡng và giữ gìn hạnh phúc, chỉ thế thôi nhưng nó là hành trình khiến ai trong chúng ta cũng phải cố gắng mà vun đắp, dựng xây. Lê Khanh luôn nói rằng mình may mắn, có được người chồng – đạo diễn Phạm Việt Thanh chia sẻ và hỗ trợ.Cả hai đến với nhau khi cùng làm chung nhiều bộ phim như Săn bắt cướp, Dòng sông hoa trắng... Để đến hôm nay, nghệ thuật và bạn đời đã viết nên chu🐈yện tình đẹp nhất của người con gái Hà Nội, đó là hai mảnh ghép không thể tách rời: “Trong cuộc sống cần phải có nghệ thuật để nuôi dưỡng tình yêu. Trong nghệ thuật lại cần tình yêu để nuôi 🐟cuộc sống”, Lê Khanh nói.

Lê Khanh và con gái (thứ hai bên trái sang)
(Nguồn: Vietnamnet)
Bình luận